
6075b8d1da5f9
6075b8d1da5f9
Dù hằng ngày các phương tiện truyền thông ở Việt Nam “câu” độc giả bằng cách đưa ra lời hăm he của các bác sĩ về bệnh tiểu đường, mỡ máu… nhưng mỗi khi Sài Gòn – Chợ Lớn rơi vào mùa cực nóng là người người, từ già đến trẻ đều cảm thấy thèm rủ nhau đi ăn chè.
Bất kể ngày nghỉ cuối tuần hay ngày thường trong tuần, cái giờ ăn chè lý tưởng nhất của dân Chợ Lớn là khoảng từ 8 giờ tối cho đến nửa đêm. Đêm mùa hè Sài Gòn mà vào giờ này không đi ra đường thì trước sau gì cũng thấy mình bị hấp chín và bốc mùi mồ hôi chua lè.
Người bạn trẻ rủ tôi tới đường Châu Văn Liêm (Tổng Đốc Phương cũ), anh này nói: “Chè ở quán này vừa ngon vừa mắc tiền, nhưng được cái mấy cô phục vụ bưng cho người Việt gốc Hoa dễ thương hết ý.” Hiệu chè Hải Ký vốn là một tiệm chè nổi tiếng từ trước những năm 1975. Về mặt vệ sinh – tươm tất của tiệm chè này thì khỏi phải chê. Về các món chè thì không đâu đủ vị bằng tiệm này. Từ chè hột gà, đậu hũ hột gà đến chè bạch quả, chè hột sen, chè phục linh, chè thạch… toàn là những món chè độc đáo mà bí quyết chỉ nằm trong tay cộng đồng Hoa kiều.

Chúng tôi kêu thử món chè phục linh lạnh. Cô chạy bàn của quán mặc váy đầm xanh màu nước biển, bưng ra một cục đen đen như cục sương sáo cùng với chút sữa trắng nõn. Một người bạn cùng đi hỏi: “Nè cô ơi, đây là món sương sáo sao lại gọi là chè phục linh?” Cô A Muối cười rất tươi nói: “Ly hỏng biết dồi, sương sáo là sương sáo, phục linh là phục linh, ngộ đâu có gạt lỵ làm gì, lỵ nếm thử

Ăn chè sâm bửu lượng LAU GIANG Nhiều người cho rằng từ thời Sài Gòn- Chợ Lớn còn hoang sơ đã có những xe,những tiệm, những gánh bán chè của 4 người Hoa. Người Việt sống ở khu Chợ Lớn hoặc vô khu Chợ Lớn chơi thay vì nói đi ăn chè lại quen miệng nói đi ăn sâm bưu lượng.
Cái chuyện mời nhau đi ăn sâm bửu lượng mới nghe qua ai cũng cảm thấy có vẻ “đế vương Tàu”, vì người Việt có ăn chè thì chỉ ăn chè đậu, chè bắp, chè khoai chứ đâu có món chè nào mà có tên mấy Là vị thuốc Bắc. Tôi nhớ lần đầu tiên vô chợ Thiếc được ngồi ghế xếp bằng sắt của cái xe bán chè đêm, ngó mấy bức tranh kiếng tả cảnh Tào Tháo suýt bị chết chém dưới tay Quan Vân Trường rồi kêu một ly sâm bưu lượng, ăn mấy cọng phổ tai, mấy trái táo tàu, củ năng và nhai mấy hột bo bo nhỏ xíu.
Lúc đó, tôi mới té ngửa là sâm bửu lượng đây sao, thiệt là sống trong khu vực ảnh hưởng ăn uống Trung Hoa, hệ luỵ truyện Tàu, phim chưởng… có khi cũng hay hay mà cũng có khi tào lao hết sức. Trong cái ly sâm bửu lượng của mình, tôi có ấn tượng nhất với mấy hột bo bo, bởi thời bao cấp tôi từng phải xếp hàng mua bo bo về ăn cho khỏi chết đói.
Bây giờ ăn lại hột bo bo bóc vỏ trắng tinh được nấu với đường phèn ngọt lịm, | tôi mới có cảm giác là bo bo, một thứ dành cho súc vật ăn, nếu chế biến đúng cách, cộng thêm việc trang điểm một tí màu sắc lịch sử – văn hóa Trung Hoa thì không bổ bề ngang cũng bổ bề dọc, nhất là bị tính tiền giá cao mà không ai dám phiền hà gì.
Nhưng một người bạn trí thức người miền Nam, dân nghiên cứu Hán – Nôm lại không đồng tình. Anh nói: “Thời tiết nóng nực, bữa nào tôi ăn ly sâm bửu lượng là tối ngủ êm mình, êm giấc. Còn chuyện gọi món đó có là sâm hay không tôi không cố chấp; ví như trà Việt Nam so với trà Trung Hoa cũng xêm xêm chớ có kém cạnh gì mấy, nhưng được cái những văn nhân, các nhà văn hóa của người ta thay nhau tán dương đâm ra thành thứ cao quý. nhớ không biết rồi đây dân Việt mình có còn hột sen để ăn không, khi mà những đầm sen bát ngát ở các huyện ngoại thành Sài Gòn đã biến mất, cả đầm sen mệnh mông của Đồng Tháp Mười cũng dần tàn
lại.
Bất giác, chúng tôi quay qua hỏi cô bán cho rằng, hột sen cô mua của miệt nào mà bùi quá vậy, cô gái người hoa Chợ Lớn này cho biết: “Ngộ xài hột sen Campuchia không hà!”
6075b8d1dcf10
6075b8d1dcf10
Để lại một bình luận